Theo người Hy Lạp gọi hổ phách với cái tên khác là electron (điện tử) với ý nghĩa là do mặt trời tạo ra. Bởi vậy nó mang trong mình một lượng điện khi cọ sát với vải thì có thể hút các thành phần cực nhỏ.
Theo nhà khảo cổ học Nicias thì hổ phách có tên gọi đó là do chất hương thơm hay tinh chất của mặt trời lặn tích tụ lại trong đại dương rồi trôi dạt lên bờ biển. Rồi sau đó người La Mã đưa quân đến chiếm đóng và kiểm soát các vùng sản xuất hổ phách. Nero, hoàng đế La Mã là người rất giỏi và am hiểu về hổ phách. Còn theo Pliny nhà sử học La Mã thì dưới triều đại của Nero, giá của một bức tượng hổ phách chạm trổ tinh xảo thì có giá thành cao hơn cả một người nô lệ khỏe mạnh.
Đối với người Đức cổ thì đốt hổ phách để tạo hương thơm, do đó họ gọi loại đá này với tên Bernstein hay còn được biết đến với tên gọi khác là đá tan cháy. Hổ phách không màu được xem là vật liệu tốt nhất dùng làm chuỗi hạt cầu nguyện tại Trung Quốc bởi cảm giác láng mượt của loại đá này mang lại.
Hổ phách được sử dụng trong nhiều công nghệ. Đông y cổ truyền cho rằng hổ phách có vị ngọt, tính bình vào bốn kinh tâm, can, phế và bàng quang; có tác dụng an thần, định kinh, lợi tiểu tiện, tán ư huyết; chỉ dành cho người hỏa suy, thủy thịnh. Vì dễ mài giũa và cắt gọt, hổ phách trở thành vật liệu quý đối với ngành thủ công mỹ nghệ: chế biến tẩu thuốc, làm nhiều món trang sức đắt tiền như mặt nhẫn, sợi dây chuyền, cườm tay, hoa tai, v.v..
0 nhận xét:
Đăng nhận xét