Mỗi chúng ta sinh ra đều có một câu chuyện cuộc đời của riêng mình. Đó có thể là một câu chuyện bình yên, êm ả; nhưng cũng có thể là câu chuyện đầy sóng gió và đau thương.
Tôi cũng có câu chuyện của riêng mình; êm ả cũng nhiều, nhưng sóng gió đau thương cũng không ít,…
Tôi sinh ra tại một miền quê ngoại thành Hà Nội. Ba mẹ tôi làm nông nghiệp. Nhà tôi có 3 anh chị em nhưng chỉ có tôi học khá nhất. Anh chị tôi sớm ra ngoài làm tự do từ khi mới 18 tuổi. Ba mẹ kỳ vọng tôi về một sinh viên học đại học. Ba tôi vẫn bảo rằng: “Nghề nông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Anh chị con đi làm sớm vất vả. Ba chỉ mong con sau này học đại học, làm công ăn lương ổn định, không phải vất vả như ba mẹ và anh chị nữa”
Khắc sâu trong tâm trí câu nói của ba, tôi lấy đó là mục tiêu của cuộc đời mình.
Không làm ba mẹ thất vọng, năm đó, tôi đã đỗ vào một trường đại học top đầu ở Hà Nội. Niềm hạnh phúc và tự hào hiện rõ trên khuôn mặt của ba tôi. Ngày đầu nhập học, ba đưa tôi đến tận cổng trường. Và tôi biết, tôi sẽ còn phải cố gắng thật nhiều cho 5 năm ở giảng đường đại học nữa.
Không làm ba mẹ thất vọng, năm đó, tôi đã đỗ vào một trường đại học top đầu ở Hà Nội. Niềm hạnh phúc và tự hào hiện rõ trên khuôn mặt của ba tôi. Ngày đầu nhập học, ba đưa tôi đến tận cổng trường. Và tôi biết, tôi sẽ còn phải cố gắng thật nhiều cho 5 năm ở giảng đường đại học nữa.
Ngày ngày tôi trên giảng đường, tối lại tranh thủ gia sư dạy thêm. Việc dạy thêm giúp tôi vừa trang trải cuộc sống xa gia đình, vừa giúp mình tích góp được một khoản tiền nho nhỏ. Cuộc sống cứ êm ả trôi đi như thế, cho đến một ngày, Lan bảo tôi là cô ấy phải nhập viện mổ lại. Sét đánh ngang tai, tôi sụp xuống. Một năm trước, Lan phải nhập viện mổ vì ung thư vú.
Lan và tôi là hai đứa chơi thân từ nhỏ, nhà lại sát vách nhau. Ba mẹ Lan chỉ có một mình Lan. Ba Lan bị mất một chân sau vụ tại nạn giao thông mười năm trước. Ông chỉ có thể giúp gia đình những việc nhẹ ở nhà. Mọi vất vả đổ hết lên người mẹ Lan - người đàn bà khắc khổ ấy.
Vì u bị mọc lại, Lan được chỉ định nhập viện mổ lần hai. Nhưng khốn nỗi, giờ nhà Lan lấy tiền đâu mà chữa trị? Lần mổ trước, gia đình Lan đã chạy vạy vay khắp nơi mới đủ tiền chữa trị cho nó. Một năm qua rồi, có lẽ tiền nợ còn chưa trả hết.
Thương con nhưng cùng cực, mẹ Lan đã bán đi mảnh vườn trước cửa nhà – nơi tạo ra thu nhập chính cho cả gia đình. Bà dùng tiền trả nợ cũ, rồi chữa trị cho Lan lần này. Ca mổ thành công, Lan đã khỏe mạnh, nhưng nỗi lo kinh tế gia đình vẫn còn đó. Mảnh vườn trước nhà bán rồi, mẹ Lan sẽ làm gì để nuôi cả nhà? Giá mà những lúc như này, ai cũng có kinh tế, ai cũng có những khoản tiền để dành, thì đâu đến nỗi như vậy.
Lan và tôi là hai đứa chơi thân từ nhỏ, nhà lại sát vách nhau. Ba mẹ Lan chỉ có một mình Lan. Ba Lan bị mất một chân sau vụ tại nạn giao thông mười năm trước. Ông chỉ có thể giúp gia đình những việc nhẹ ở nhà. Mọi vất vả đổ hết lên người mẹ Lan - người đàn bà khắc khổ ấy.
Vì u bị mọc lại, Lan được chỉ định nhập viện mổ lần hai. Nhưng khốn nỗi, giờ nhà Lan lấy tiền đâu mà chữa trị? Lần mổ trước, gia đình Lan đã chạy vạy vay khắp nơi mới đủ tiền chữa trị cho nó. Một năm qua rồi, có lẽ tiền nợ còn chưa trả hết.
Thương con nhưng cùng cực, mẹ Lan đã bán đi mảnh vườn trước cửa nhà – nơi tạo ra thu nhập chính cho cả gia đình. Bà dùng tiền trả nợ cũ, rồi chữa trị cho Lan lần này. Ca mổ thành công, Lan đã khỏe mạnh, nhưng nỗi lo kinh tế gia đình vẫn còn đó. Mảnh vườn trước nhà bán rồi, mẹ Lan sẽ làm gì để nuôi cả nhà? Giá mà những lúc như này, ai cũng có kinh tế, ai cũng có những khoản tiền để dành, thì đâu đến nỗi như vậy.
Tôi chợt nhận ra, nhà tôi cũng đâu có khá giả hơn nhà Lan nhiều. Nếu có chuyện gì bất ngờ ập đến, thì nhà tôi sẽ phải làm sao đây?
Chỉ với một niềm day dứt đó, tôi nhen nhóm ý định làm giàu từ đấy,…..
Chỉ với một niềm day dứt đó, tôi nhen nhóm ý định làm giàu từ đấy,…..
Phi thương bất phú – Đó là câu nói mà ai ai cũng nghe được, nhưng không phải ai cũng dám bắt đầu. Bởi ai cũng hiểu, thương trường khó khăn đến nhường nào. Đó là sự đánh đổi, là sự hi sinh, đôi khi là cả máu và nước mắt,… nhưng điều quan trọng là bạn có đủ mạnh mẽ và kiên trì để theo đuổi nó đến cùng hay không.
Tôi còn trẻ, với một chút liều lĩnh và bất cần, tôi đã chọn bắt đầu……………….
Tôi còn trẻ, với một chút liều lĩnh và bất cần, tôi đã chọn bắt đầu……………….
(Còn tiếp…)
Tác giả: Mai Nguyen - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét